4/11/11

Sứ điệp loài hoa (Phần 1)


Hoa Hướng Dương

Mặt trời đỏ chói bắt đầu tỏa sáng và sưởi ấm cho tôi. Đàn ong cần mẫn đã bay đi hút mật trên hoa me, hoa phượng. Các cây xanh đang tỏa dưỡng khí cho tôi thở. Làm sao tôi có thể nằm lười biếng trên giường khi vũ trụ không ngừng làm việc? 

Bác nông dân đã ra đồng từ tờ mờ sáng, chăm bón cho cây lúa đơm bông để nồi cơm tôi ăn thơm mùi gạo mới. Chị công nhân đã vào ca dệt, chuẩn bị những thước vải cho quần áo tôi mặc. Làm sao tôi có thể rong chơi khi người khác luôn tay lao động? 

Bao nhiêu người đang tích cực làm việc, xây dựng cho đời mình và đời người như mầm cỏ, nhánh cây hôm nay vươn dài hơn ngày trước. 

Vì thế, tôi cần phải sống một ngày mới với tất cả trách nhiệm làm người.





Hoa Đại
Loài hoa dạy tôi bài học quảng đại vì cả một đời tỏa hương thơm và khi chết đi, còn giao thân xác khô héo cho người làm thuốc.

Quảng đại chính là rộng rãi trong quan hệ với vật chất và bao dung trong quan hệ với con người. Quảng đại là mở lòng để tha thứ, cảm thông, và mở tay để chia sẻ quà tặng của Tạo Hóa thay vì giữ khư khư tất cả.

Thời buổi ngày nay nhiều người thường mua bán đổi chác chứ ít khi nào biết trao tặng, cho đi. Nếu có cho đi, người ta lại chỉ cho những vật thừa, chất thải, chứ không dám cho cả con người mình như loài hoa quảng đại.

Có người nói rằng mình sẵn sàng cho kẻ nào xứng đáng. Loài hoa đâu có phân biệt thế. Hương hoa lan tỏa cho người tốt cũng như kẻ xấu và xác hoa làm thuốc cho người công chính cũng như kẻ gian tà.

Không biết bao giờ con người mới học hết bài học của cỏ cây?

Hoa Lưu Ly


(Xin Đừng Quên Tôi - Forget Me Not)

Những cánh hoa màu tím gửi lời nhắn nhủ thiết tha: "Xin đừng quên tôi". Nhưng ai còn nhớ và ai đã quên, nhất là khi ta vắng mặt sau cuộc đời trần thế?

Nhiều người làm việc gì, cho vật nào cũng muốn ghi dấu ấn mình trên dó như để người khác khỏi quên. Nhưng chính khi ta biết quên mình, quên quyền lợi riêng mình, ta lại tìm được mình mãi mãi. Bài học này tôi đã nhận được từ những dòng sông.

Dòng Cửu Long đầy phù sa, dòng Hồng Hà đỏ thắm hay dòng Hương Giang lững lờ, tất cả đều chảy ra biển. Ta tưởng chừng như chúng đã chết khi hòa mình vào biển cả. Vậy mà không một con sông nào muốn chảy ngược dòng nên không một giọt nước nào của chúng bị mất. Hơi nước từ biển bốc lên thành mây, thành mưa trả lại cho chúng dòng nước tinh khiết từ trời.

Hiểu được bài học đó, tôi mới biết âm thầm làm việc, chẳng còn lo ai nhớ, ai quên.

Hoa Tigôn

Cành hoa tigôn vượt tường bê tông cốt thép leo sang nhà bên cạnh. Cô bé láng giềng ngắt trộm cánh hoa đỏ tươi ép vào tập vở học trò tặng bạn. Hoa trở thành sứ giả chuyển lời tình yêu cho những con người.

Vậy mà có lần hoa tigôn cứ ám ảnh tôi về những thất bại trong cuộc tình tưởng tượng theo lời thơ của T. T. Kh để thương vay khóc mướn, dù trái tim học trò chưa từng tan vỡ và vết thương lòng không có những giọt máu hồng rơi. Có lẽ cành hoa nhắc nhở ta về tình thương nhân loại bao la, với những trái tim nho nhỏ quấn quanh nhau như vòng tay của đàn em thơ trên bãi biển đang hát bài: "Trái đất này là của chúng mình...".

Vòng tay xanh đại dương giống như màu lá ôm tròn năm châu với những con người có trái tim hồng thắm dù màu da bên ngoài có thể là vàng, đỏ, trắng, đen, nâu.

Hoa Giấy
Anh đi kiếm lá dừa, cỏ tranh để lợp lại mái trường vì thầy anh bảo thế. Mùa mưa đến rồi em ạ. Những giọt nước từ lỗ hổng trên mái nhà nhỏ xuống sẽ làm nhòe tập vở.

Anh sợ thầy sẽ cho điểm kém khi khám tập ngày mai. Điểm kém có thể làm anh thất vọng, không còn cố gắng học hành, khiến thầy chán, bạn xa. Rồi đời anh sẽ bẩn như vết mực loang lổ trên mặt giấy trắng ngần.

Anh đi ngủ sớm để trang giấy tâm hồn anh không bị bôi bẩn vì những tập truyện tình ướt ái giấu thầy xem trong lớp hay những cuốn băng hình đồi trụy xem lén khi ba mẹ vắng nhà. Những hình ảnh ma quái, khiêu dâm, bạo lực ấy đã làm cho tâm hồn anh đen bẩn như vài dòng kênh, con rạch đen ngòm ở thành phố.

Anh muốn khơi lại dòng nước trong lành cho xứng với tấm áo trắng học trò bằng những tư tưởng thanh cao, sách báo lành mạnh, phim ảnh vui tươi.

Em có muốn cùng anh lợp lại mái dột tâm hồn để trang giấy đời mình trắng đẹp không em?





Hoa mười giờ
Hoa mười giờ gợi cho anh nhớ lại những phút vui đùa trên sân trường thuở nhỏ.

- Anh đi kiếm cỏ xanh, hoa đẹp để trồng trên sân trường vì thầy anh bảo thế. Màu xanh của cỏ sẽ làm dịu những nóng nảy vô cớ, những cuộc đập lộn chửi mắng làm giảm tình thầy trò, nghĩa bạn. Màu tươi của hoa sẽ làm bớt vẻ khô khan của bài toán khó giải hay bài vật lý phức tạp.

Sân cỏ trường anh không bao giờ có những con ngựa chứng lồng lộn dưới những ngọn roi hận thù. Trường học chẳng bao giờ là tàu ngựa. Dưới mái học đường chỉ có những con người: với thầy cô tận tình hy sinh, với bạn học sẵn lòng giúp nhau tiến tới.

Hình phạt vẫn còn, khiển trách vẫn có, song đó chỉ là những ngọn roi yêu thương vì thầy cô thật sự muốn ta nên người.

Em có nghĩ như thế không?





Hoa muống dại
Loài hoa nhắc nhở anh em chúng mình về bữa ăn hằng ngày có đĩa rau muống đơn sơ.

Bữa cơm đầy tình thương của mẹ với bao nhiêu vất vả lo lắng cho đàn con, chỉ mong sao con mình khỏe mạnh, có sức lực học hành. Mâm cơm đầy tình thương của cha sau bao giờ khó nhọc ngược xuôi, chỉ mong sao con mình khôn lớn thành người. Mồi hôi cha đổ có khi còn nhiều hơn bát canh trước mắt. Nên dù lỡ canh có nhạt và cơm có nát ta cũng hãy vui vẻ cầm bát lên ăn.

Em đừng quên lời mời đặc biệt của người Việt Nam em nhé. Lời mời giúp ta ý thức bổn phận đối với gia đình, dân tộc để sẵn sàng xới cơm và nhường cho nhau những miếng ăn ngon. Nếu ta chưa biết nhường nhau con tôm, miếng thịt, chắc sau này ta sẽ giận hờn đâm chém nhau vì một chút lợi, chút danh.

Lúc ấy ta chỉ là một loài muống dại chứ không thể trở thành ngọn rau bổ dưỡng cho con người.



Hoa mướp
Loài hoa nhắc nhở anh em chúng mình về ngọn rau, cây giá mà ta ăn mỗi bữa.

- Em ơi, trong bữa anh chiều nay, có bao giọt mồ hôi đổ trên ruộng đồng, bón cho cây lúa đơm bông? Có bao giọt nước mắt khóc người vùi thân trong biển cả để kéo về cho ta con tôm, con cá? Có bao giọt máu hồng thấm vào lòng đất nước để bảo vệ quê hương?

Mỗi lần dùng bữa là chúng ta mắc nợ mọi người, mọi vật: nợ sự sống ân tình, nợ mồ hôi nước mắt, nợ máu xương trí tuệ. Món nợ lớn lao ấy không thể trả bằng những đồng bạc ở chợ đời.

Ta sẽ sống thế nào để "nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo" như Nguyễn Công Trứ xưa em nhỉ!

Hoa hồng môn

Anh nói với mẹ thêu cho em ngọn lửa hồng trên áo. Nhắc mẹ thêu nho nhỏ nghe anh vì em không muốn bạn bè tưởng rằng mình chưng diện. Cuộc đời đâu phải là sân khấu để cho con người lừa nhau bằng những lớp áo hóa trang. Em chỉ muốn tự nhắc nhủ mình cần phải giữ mãi ngọn lửa trong tim.

Ngọn lửa hồng ấy sẽ là dấu hiệu để bạn bè nhận ra nhau như bảng tên trường gắn trên ngực áo. Em mơ một ngày nào đó, nhiều người sẽ in hay vẽ những ngọn lửa hồng nho nhỏ trên áo, túi sách, trên bảng hiệu, cửa nhà, trên vườn cây, hàng hóa.

Chẳng ai nói với ai nhưng thấy hình ngọn lửa ở đâu là hiểu ngay ở đấy có người trung thực. Mình có thể tin tưởng, cậy nhờ như một người bạn tốt vì người ấy đang giữ trong lòng ngọn lửa yêu thương.

Khi ấy, mẹ sẽ chẳng còn phải thức khuya để thêu áo cho em.



Hoa râm bụt


Hàng rào râm bụt gợi cho tôi những ưu tư về quê hương.

Đất nước tôi có đồng ruộng cò bay thẳng cánh, nhưng con người lại chia cắt thành những mảnh nhỏ với bờ đất bao quanh khiến cho máy cày, máy gặt không thể hoạt động. Vì thế nên nhiều người cứ lẽo đẽo theo sau con trâu, cái cày của mấy ngàn năm trước.

Quê hương tôi có biển trời bao la, không khí trong lành. Nhưng nhiều người lại muốn xây nhà lầu, tường cao để tự giam thân trong ngục tù ích kỷ. Họ đổ rác, phóng uế ra ngoài đường, ngoài ngõ cho nhà riêng của mình sạch mà quên rằng chính họ cũng đang thở bầu khí chung của cả loài người.

Ước mong nhà với nhà chỉ ngăn cách bằng hàng rào râm bụt sơ sài để mỗi sáng cả hai bên chia đều cho nhau màu tươi trên cành hoa đỏ thắm.



Hoa cánh chuồn

Không hiểu ai đã đặt tên "vũ trụ" (Cosmos) cho loài hoa họ cúc mỏng manh này. Tên đó gợi ta nhớ đến tình thương bao la của vạn vật.

Một con giun vẫn gắng lê thân về chỗ đất ẩm để sống dù đã bị chân ta vô tình giẫm phải. Một thân cây dù bị chặt ngang vẫn không ngừng đâm ra những chồi non. Vạn vật yêu quý sự sống mình chẳng kém con người.

Thế mà bao nhiêu tôm cá, rau cỏ sẵn sàng hy sinh để giúp cho ta sống. Chúng hy vọng được sống mãi trong con người, vì chỉ con người mới có khả năng sống mãi nhờ tinh thần vượt trên vật chất.

Những đĩa cơm bỏ mứa, những rác bẩn đổ ra đường, những cuốn vở, cây viết bỏ đi nửa chừng... tất cả đều là những sự xúc phạm đến vũ trụ mà ta tưởng là vô tri, vô giác ấy.

Ta chỉ xứng đáng là người anh cả của vũ trụ khi biết chân thành yêu thương những đứa em vạn vật quanh mình.



Hoa phát tài

Hoa phát tài nhắc nhở ta ý thức tiết kiệm và tinh thần nghèo khó. Loài hoa này có khi vài chục năm mới nở một lần và người Trung Hoa thường cho rằng: nhà nào có hoa nở sẽ làm ăn thịnh đạt suốt năm hay suốt cả đời người. Nhưng sự giàu mạnh của từng cá nhân hay của đất nước đâu nằm trong việc nở tàn may rủi của một bông hoa.

Mỗi ngày bao học sinh còn trốn học trong các rạp xi-nê thường trực, bao thanh niên còn lãng phí suốt buổi bên chén rượu, quân cờ, bao cuộc hội họp hay liên hoan tốn kém chỉ để ca tụng lẫn nhau thay vì tích cực học hành, làm việc. Anh đã gặp những đứa bé giành giật nhau húp bát nước phở ăn thừa ngay trong tiệm ăn góc phố.

Đồng bào ta nhiều người còn lãng phí nên quê hương ta còn khổ trăm bề.

- Anh đi kiếm vở cũ để làm tập giấy nháp vì thầy anh bảo thế. Giá gạo, giái củi mới lên làm ánh mắt mẹ thêm âu lo. Thầy anh bảo hãy tiết kiệm thời giờ, tiền bạc trong hoàn cảnh khó khăn hiện nay như những đồng tiền nhỏ ta bỏ vào con heo đất. Sẽ có ngày nó biến thành heo sống khi lòng rỗng đầy tiền.

- Thưa thầy, con chẳng còn xấu hổ khi dùng tập vỡ cũ nháp bài vì tâm hồn con vẫn trắng đẹp như các trang còn sót lại. Con không còn e ngại khi đạp chiếc xe xấu xí bên cạnh xe "cúp" bóng loáng của bạn bè vì nhờ nó chân con sẽ cứng cáp hơn trên đường đời sỏi đáp sau này.





Hoa quỳnh

Loài hoa nở về đêm nhắc nhở tôi hãy làm đẹp cuộc đời vào buổi tối hôm nay.

Xin giã từ các bạn vì tôi muốn làm một ẩn sĩ trong chốc lát. Dù các bạn có chế giễu hay nói gì đi nữa tôi cũng quyết trở lại túp lều hoang sơ của lòng mình để bình tâm suy nghĩ về những hành động đã qua. Trong bóng tối đêm thanh, tôi sẽ không xấu hổ vì những giọt nước mắt ăn năn sám hối.

Tôi đã lãng phí quá nhiều buổi tối cho những băng video hay cùng bạn bè la cà hết quán nhạc này đến quán kem kia. Nếu chỉ dành một phần thời gian ấy để học hành hay làm việc, có lẽ đời tôi đã đẹp hơn và gia đình tôi đã hạnh phúc hơn. Đàn em tôi đã bớt phải bới moi thùng rác hàng đêm để nhặt nhạnh bao nylon, vỏ cam, mảnh giấy. Chị em tôi đã bớt phải đứng đường chờ khách để bán rẻ thân xác của mình.

Dù trong bóng đêm không ai nhìn thấy, bông hoa đời tôi bắt đầu hé mở khi tôi biết vượt thắng chính mình.





Hoa hồng

Hoa hồng gợi cho ta nhớ về tình yêu. Có tình yêu dưới mái học đường không nhỉ?

- Nơi nào trái tim con người còn đập, nơi đó có tình yêu. Nhưng trái tim học trò có nhịp đập nhẹ nhàng và chân thật chứ không mãnh liệt, đam mê như của những kẻ đang muốn biến người yêu thành thần tượng để đối mặt nhìn nhau thay vì cùng nhìn về một hướng.

- Xin đừng nhìn em bằng đôi mắt ngây dại si mê như thế. Xin đừng tự phong nhau là công chúa, là hoàng tử của lòng mình vì vương miện đính đầy ngọc châu và cẩm bào giát vàng quý giá sẽ làm cho chúng ta xa cách bạn bè. Rồi niềm lo sợ ngọc rơi, áo bẩn sẽ làm cả hai đứng im bất động, không giám hòa mình vào cuộc xây dựng chung...

Xin anh hãy cẩn thận đón nhận nụ hồng tình yêu vì gai sắc cành hồng đâm vào sẽ làm ta nhức nhối.



Hoa xương rồng

Làn gió nhẹ gửi hương hoa dìu dịu từ vườn anh tới tận phòng tôi. Tối nay tôi quên khép cửa phòng anh ạ. Bầu không khí trong mát, vắng tiếng xe và khói bẩn giúp tôi nhận ra ngay được vị ngòn ngọt của hương hoa.

Sáng sớm mai đàn ong kết tổ ở nhà tôi sẽ bay sang vườn quả, giàn mướp nhà anh kết trái. Chúng là những chiếc cầu cho con người gặp gỡ, thương yêu nhau như cây thước, cục tẩy ta chuyền cho nhau mượn trong lớp mỗi ngày.

Anh sẽ đi và đặt chân lên chiếc cầu yêu thương trong một đêm thanh nào đó lúc quên đóng cửa lòng mình.



Hoa nhất chi mai

"Hình Như Tình Yêu Chân Thành"

Anh xin tình nguyện đưa em vào đại dương bao la của tình người bằng con thuyền nan nhỏ và chia sẻ với em bài học về tình yêu của loài hoa.

Loài hoa nào cũng dạy ta về tình yêu chân thành em ạ. Màu sắc của cánh, của nhụy, của đài hoa, dù rực rỡ hay đơn sơ, đều là những màu rất thật chứ không tô vẽ giả tạo bằng những nét sơn phết bên ngoài.

Vì thế, xin đừng nhìn anh bằng đôi mắt ngây dại si mê như thế vì anh chỉ là người thuyền chài bình thường, và em cũng chỉ là cô thôn nữ ngoan hiền giống như bao người con gái khác. Đừng nhìn anh với đôi mắt lung linh sáng như sao trời để anh khỏi lầm em là ngôi sao Bắc Đẩu, sợ rồi con thuyền chúng mình lạc hướng, sẽ không tới được bến bờ mong ước.

Xin đừng yêu anh bằng tâm hồn ngưỡng mộ tôn thờ. Đừng phong anh làm hoàng tử cao quý của lòng em, vì áo cẩm bào em khoác cho anh sẽ làm anh vướng vít không thể sử dụng mái chèo. Cả em nữa, hãy thay xiêm y thướt tha của nàng công chúa diễm kiều. Hai đứa mình phải xắn tay áo để chèo, để chống, để lái con thuyền theo một nhịp yêu thương. Nếu không thuyền sẽ tròng trành, xoay tròn giữa muôn sóng nước.

Hình như tình yêu chân thành chỉ thực sự nảy mầm giữa những người ý thức mình là người chứ không phải là thần tượng của lòng nhau.

No comments:

Post a Comment